Nhật kí tình nguyện của một học viên Hanoi-Aptech

Chúng tôi về đến Hà Nội vào lúc 12h đêm, hầu hết mọi người đã khá mệt. Chuyến đi 2 ngày này đã lấy đi không ít sức lực của cả đoàn.

Đêm trước khi lên đường, tôi nghĩ là khá nhiều bạn đã không ngủ được với bao suy nghĩ, lo lắng cũng như hồi hộp, háo hức mong chờ về chuyến hành trình vô cùng cam go và thử thách này .

Ngày thứ nhất :

5h15 sáng, tôi cuống cuồng lo dọn đồ đạc để lên đường vì sợ trễ giờ (đặt sai giờ báo thức) nhưng may là đúng 6h sáng tôi đã có mặt cùng với một số bạn trong đoàn.

Sau khi tập hợp lại và chuẩn bị xong xuôi hết tất cả mọi thứ, chúng tôi chia nhóm vào 38 chiếc Oto Fun  rồi lên đường vào lúc 8h sáng. Chuyến xe chở chúng tôi với biết bao tâm trạng háo hức của các cô cậu sinh viên năm nhất chưa từng một lần được đặt chân đến vùng đất xa xôi của tổ quốc. Dù trước đây, chúng tôi có đọc báo , nghe đài hay xem tivi, chúng tôi cũng chưa hình dung ra được miền đất ấy sẽ như thế nào?

12h15, chúng tôi dừng lại tại nhà hàng Hoa Ban ở Nghĩa Lộ để nghỉ ngơi và ăn trưa theo như lịch trình. Đi suốt hơn 4h đồng hồ, chúng tôi cần phải nghỉ ngơi ăn trưa lấy lại sức lực để có thể tiếp tục cuộc hành trình phía trước vì chúng tôi mới chỉ đi được nửa quãng đường thôi. Sau hơn 1h đồng hồ ăn uống nghỉ ngơi, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Trên đường đi, chúng tôi gặp rất nhiều cảnh đẹp của rừng núi thiên nhiên Yên Bái. Thi thoảng chúng tôi dừng xe nghỉ lại ngắm cảnh và chớp thời cơ chụp vài kiểu ảnh lưu niệm với núi rừng nơi đây. Cảnh đẹp ở nơi đây khiến chúng tôi có dịp được mở mang tầm mắt. Gần 5h30 chiều, chúng tôi đã có mặt tại UBND xã Lao Chải để tập kết và sau đó là lên trường THCS Lao Chải để tháo dỡ đồ đạc. Tuy ai cũng mệt nhưng chỉ sau một lúc nghỉ ngơi là tất cả lại hăng hái làm công việc của mình. Người thì tập trung các em lại bày trò vui chơi cho các em, người thì lo khuân vác đồ đạc sắp xếp cho gọn gàng.

Qua các công việc này, chúng tôi đã chứng tỏ rằng dân IT không chỉ đầu to mắt cận, suốt ngày kì cạch gõ code mà còn vô cùng nhiệt tình hăng hái trong công tác xã hội và sức khỏe thì chẳng thua kém ai. Không một phút nghỉ ngơi, đội tình nguyện viên Hanoi-Aptech tiếp tục làm việc hết công suất để tổ chức một buổi trung thu thật hoành tráng, náo nhiệt cho các em học sinh ở xã Lao Chải và đã thành công rất mỹ mãn. Chắc hẳn đó là một đêm không bao giờ quên trong cuộc đời các em. Sau khi tổ chức trung thu xong, mọi người vừa đói vừa mệt (chưa kịp ăn tối). Mọi người tụ họp lại góp phần thức ăn chuẩn bị từ nhà ăn cùng nhau, cùng đắp chung chăn ấm (nhiệt độ về đêm của Mù Cang Chải chỉ còn 10-12độ) là minh chứng cho sự đoàn kết, đùm bọc, sẻ chia của đoàn tình nguyện viên Hanoi-Aptech.

Các thầy cô giáo nơi đây cũng chuẩn bị một nồi cháo gà rất to để chúng tôi ăn khuya. Ngồi bên bếp lửa ấm áp canh nồi cháo gà, cho tôi cảm giác như đang ngồi trông nồi bánh chưng vào mỗi dịp tết ở nơi quê nhà. Sau khi ăn uống và vui chơi, 12h đêm là lúc mà những tiếng ngáy nhè nhẹ vang êm đềm đưa chúng tôi vào giấc ngủ say sau một chuyến đi dài vất vả

Ngày thứ hai :

5h sáng, mọi người đều đang ngái ngủ. Một số bạn thức dậy trước và đánh thức cả đoàn dậy để tập thể dục cho bớt cái giá lạnh của buối sáng vùng cao. Đúng 5h30 , tất cả mọi người đã sẵn sàng, chia nhau thành các nhóm làm việc. Một số bạn tranh thủ tập thể dục, có nhóm đi quét sân trường với các em, có nhóm thì đung lại nồi cháo cho các em ăn sáng, nhóm thì gấp chăn màn cho cả đoàn rất ngăn nắp, sạch sẽ.

6h30 sáng, cả đoàn đi bộ gần 5km xuống UBND xã Lao Chải chia nhau lên các xe để đến Xéo Dề Hồ (cách đó tầm 10km đường ôtô) tập kết tại cây cầu treo Nậm Kin. Đến đó đoàn quân Hanoi-Aptech chia làm 3 nhóm: Nhóm 1 phụ trách đi Hồ Nhí Pá (cách Nậm Kin 10km), nhóm 2 phụ trách đi Củ Dể Xeng (cũng tầm 10km) và nhóm 3 đi xa nhất là Cáng Dông(13 km).

9h00 sáng, tôi được phân vào nhóm đi Củ Dể Xeng và bắt đầu lên đường từ lúc đó. Trên đường đi, chúng tôi ngêu ngao ca hát đủ các thể loại từ nhạc thiếu nhi , nhạc đỏ, nhạc vàng , nhạc trữ tình cho đến nhạc chế nhằm xua tan bớt mệt nhọc. Nhưng đi đường núi quả không đơn giản, một số bạn nữ đã rất vất vả , chật vật trong việc leo núi.

Tuy vậy, nhờ có sự giúp đỡ của những bạn nam khỏe mạnh sung sức, họ cũng đã lên được tới nơi cùng với hạnh phúc ngập tràn vì chinh phục thành công con đường đèo gian nan vất vả sau gần 2h đồng hồ. Bấy giờ chúng tôi mới có dịp nhìn ngắm khung cảnh từ trên đỉnh núi nhìn xuống. Những thứ chỉ có trong sách báo, phim ảnh giờ đây đang hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi. Đèo cao mây trắng bao phủ dầy đặc, những ruộng bậc thang nối nhau san sát hòa cùng với nắng vàng, thậm chí tôi còn thấy được cả cầu vồng đẹp lung linh huyền ảo. Nhưng không để phí thời gian, chúng tôi lại tiếp tục sắp xếp cặp sách, áo ấm, đồ dùng học tập, bàn ghế mới chuẩn bị trao tặng cho các em học sinh và nhà trường. Nhìn các em học sinh ánh lên niềm vui với áo mới, sách vở đồ dùng học tập mới lòng tôi bồi hồi xúc động.

Sau khi phát quà cho các em và trao quà tặng cho nhà trường, chúng tôi chia nhau vào các lớp vui chơi cùng các em , dạy các em tập hát, phát kẹo cho các em … Các thầy cô trong trường còn chuẩn bị cho chúng tôi một bữa liên hoan, lần đầu tiên trong đời tôi được uống rượu thóc, một đặc sản của vùng núi nơi đây.

Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc chia tay, chúng tôi phải từ giã các thầy cô và các em học sinh để lên đường xuống núi cho kịp giờ về. Ai cũng quyến luyến không muốn rời tay các em học sinh bé nhỏ, nhưng vẫn phải nói lời chia tay , để có ngày gặp lại sớm nhất. Quãng đường về của chúng tôi có phần dễ dàng hơn vì Được các thầy cô chỉ cho con đường tắt nên chỉ hơn 1h đồng hồ sau chúng tôi đã về đến cầu treo Nậm Kin. Vừa đi, Chúng tôi vừa hát vang cả núi rừng.

Lúc này đoàn quân Hanoi-Aptech phân tán khắp nơi, có đội xuống trước , đội xuống sau . Lên một chiếc Ôtô Fun, chúng tôi lên đường trở về Hà Nội sau hai ngày thử thách sức bền, vượt qua chính mình. Có những bạn vẫn còn sung sức, nhưng cũng có những bạn mệt lử người và ngủ ngon lành trên xe.

12h00 đêm, chúng tôi đã về đến nhà với cơ bắp mỏi rã rời . Nghỉ ngơi, thay quần áo , tắm rửa sạch sẽ và cuối cùng là lên giường đánh một giấc. Chúng tôi xứng đáng có một giấc ngủ ngon để có sức cho buổi học kế tiếp phải không nào ? 2 ngày ở Mù Cang Chải giúp tôi nhận ra nhiều điều mới mẻ, có thêm những trải nghiệm thực tế trong đời.

Đây sẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất trong cuộc đời sinh viên của tôi . Cảm ơn công ty Ipro đã tổ chức ra chuyến đi này, cám ơn Trường Hanoi – Aptech nơi Tôi đang học tập đã luôn tạo cơ hội cho học viên Hanoi-Aptech được bày tỏ tấm lòng nhân ái của mình với các em học sinh nghèo của Mù Cang Chải cũng như các em nhỏ ở nhiều vùng miền khác và còn nhiều, còn nhiều các chương trình từ thiện khác nữa.

Hẹn gặp lại với những chuyến hành trình ý nghĩa tiếp theo!

Phạm Đức Hưng – Lớp C1008G