Chia sẻ cảm xúc: Một bài viết xúc động dành tặng các thầy cô

Hanoi-Aptech trong tôi là……..

(Một bài viết dự thi cuộc thi chia sẻ cảm xúc)

Hẳn ai đi học cũng có những cảm nhận rất riêng về mái trường mà mình đang học tập, khổ luyện. Mình cũng thế! Ba năm rèn luyện ở Hanoi -Aptech để lại cho mình rất nhiều kỷ niệm sâu sắc. Còn nhớ mình đến Hanoi – Aptech vào một ngày trời mưa. Từng hạt mưa rải sương trên từng nóc nhà, con phố. Những chiếc xe láng bóng, lấm tấm dính mưa trên kính, vội vàng lao đi như tránh mưa. Những cơn mưa long lanh mùa hạ ào đến như trêu đùa khách trên phố ngay trong vòm nắng, hạt mưa nhẹ như sương, như gió, phớt ngang qua mặt làn nước mát lạnh, rồi tan nhanh cũng như lúc mưa đến. Rồi cách nói dịu dàng của chị Phương Nhung, những công nghệ mới và hệ thống máy móc hiện đại đã cuốn hút và thôi thúc mình quyết tâm học tập ở HaNoi-Aptech! Vụt một cái, đã ba năm trôi qua. Vậy Hanoi-Aptech trong tim một học viên đã tốt nghiệp như mình thì có gì sâu đậm để hoài niệm nhỉ? Ah, ở đó có…

…có thầy Vũ Anh Dũng mà hẳn học viên Hanoi-Aptech nào cũng biết tên! Những ai khó tính nhất chắc cũng không thể chê được phong cách giảng dạy của thầy Dũng. Với cách giảng hài hước, sâu sắc cùng kiến thức uyên bác và lòng tâm huyết với nghề. Thầy luôn tạo cho bài giảng sự hào hứng, sôi nổi. Thầy biết lúc nào học sinh mệt với những dòng code để đưa ra những câu chuyện hài hước, khiến đám học trò cười ngặt nghẹo rồi lại tươi tỉnh, vui vẻ tiếp thu những kiến thức mới. Thầy Dũng là người luôn sống nhanh! Đi nhanh, nói nhanh, mọi thứ đều nhanh như cắt. Từng cử chỉ, lời nói đều thể hiện sự nhất quán, tự tin tuyệt đối. Tuổi đời còn rất trẻ nhưng thầy đã là một head academic. Có lẽ chỉ bốn chữ “tuổi trẻ, tài cao” mới nói hết được tài năng của thầy!

… có một thầy Đoàn Hải Giang mà khi nhắc đến thầy có thể miêu tả bằng ba từ : đẹp, lạ và ấn tượng! Theo “trưng cầu dân ý” của các bạn nữ trong trường thì thầy Giang được đánh giá là đẹp trai, phong độ. Với thân hình cao ráo, mái tóc dài nghệ sỹ cộng với đôi mắt buồn vương nét…ai oán! Thầy khiến người khác gặp một lần đều nhớ không phai. Mình biết tiếng thầy Giang từ rất sớm khi biết thầy liên tiếp nhận giải thưởng “giảng viên xuất sắc nhất” của HaNoi-Aptech. Nhưng phải đến tận môn Winform lớp mình mới may mắn được học thầy. Hôm đó là một ngày mùa đông. Những cơn gió đầu đông thảng thốt mang hơi hướm của cái rét ngọt đầu mùa miền Bắc! Trời mưa phùn, gió bấc rét mướt. Từng cơn gió heo may vi vút thổi xuyên qua từng khóm cây, vòm lá, mang cái lạnh buốt giá, khiến ai đi ngoài đường cũng phải đưa tay lên miệng, hà hơi ấm. Thầy Giang vào lớp trong bộ vest lịch thiệp! Trước khi giảng thầy khéo léo kéo cổ áo trắng ra ½ khỏi áo vest, nhìn rất lạ và…chấm phá! Một hành động đơn giản nhưng khiến mình nhớ mãi không quên!

Ngoài diện mạo, thầy Giang còn được trời phú cho giọng nói trầm ấm, sâu sắc với âm vực rất cao và rộng. Có cảm giác khi thầy cất tiếng thì mọi tiếng ồn xung quanh đều phải trầm xuống, chùng lại để lắng nghe âm điệu của thầy. Đặc biệt thầy có cách nhấn những trọng âm như âm tr…càng khiến cách nói chuyện trở nên lạ và cuốn hút đến ngạc nhiên! Nhiều khi nghe thầy giảng, mình có cảm giác như đang được nghe một bản hợp xướng, mà thầy là người sáng tác và thể hiện – người đang phiêu linh thả những giai điệu phiêu bồng để đám học trò ngồi dưới say mê nuốt từng lời thầy nói. Nhắc đến giọng nói của thầy, mình nhớ lại một điển cố đã xảy ra từ lâu, đến mức tưởng như đã vùi chôn vào quá khứ. Hôm nay mình sẽ ngược dòng thời gian kể lại hồi ức ấy! Hôm đó lớp đang thực hành trong tĩnh lặng. Phòng lab chỉ có tiếng gõ máy và lâu lâu là tiếng bàn tán về một câu hỏi trong bài tập thầy ra. Bỗng có một bạn nữ với mái tóc ép nhẹ nhàng, khép nép mở cửa. Cách mở cửa cũng chậm rãi, yếu đuối như vẻ ngoài của bạn! Một giọng nói dịu dàng, khe khẽ cất lên từ gương mặt thanh tú : “Thưa thầy, xin lỗi cho em hỏi. Đây có phải lớp c0702h không ạ”? Thầy Giang ngừng gõ bàn phím, đưa ánh mắt nghiêm nghị, cất giọng nói lạnh lùng, vang vọng “KHÔNG”! Chưa từng lắng nghe giọng của thầy nên bạn nữ giật thót, mặt tái xamh, vội vàng lí nhí xin lỗi và liêu xiêu bước đi. Với giọng nói này, thầy Giang dỗ trẻ con hẳn là…rất khéo!

Có học thầy Giang mới biết thầy đầu tư vào bài giảng như thế nào. Từng bài học thầy đều giải thích rất kỹ bằng các sơ đồ mà thầy hay dùng một từ nghe khá lạ là “đồ hình”! Những sơ đồ khiến bài học trở nên sống động và dễ hiểu hơn bao giờ hết. Đặc biệt thầy demo rất nhiều và kỹ càng. Giải thưởng “giảng viên xuất sắc nhất” thật xứng với công sức, nhiệt huyết của thầy Giang!

…có một chị Đào xinh đẹp, dịu ngọt tiêu biểu cho giáo vụ HaNoi-Aptech! Ngày trước mình rất ngạc nhiên khi bộ phận giáo vụ có rất nhiều chị mà ai cũng chỉ hỏi chị Đào. Học viên nào đến phòng giáo vụ cũng gọi “chị Đào ơi”! Vậy chị Đào là người thế nào? Ah, chị Đào nhỏ nhắn, mong manh, hiền lành như một hạt mưa xuân! Mưa xuân bao giờ cũng đẹp! Mưa xuân không nặng hạt, chợt đến chợt đi như mưa mùa hạ. Không xiên chéo mặt đường như mưa mùa thu. Không kèm theo cái không khí âm u, ảm đạm của mùa đông. Mưa xuân bao giờ cũng nhẹ. Có cảm tưởng đó chỉ là những hạt sương bay trong gió. Chị Đào cũng nhẹ nhành, thanh thoát như thế! Với gương mặt trái xoan, chị thường điểm môi đỏ, phớt má hồng rất hợp. Chẳng hiểu sao mình cứ nhìn chị Đào là lại nghĩ đến hai câu thơ “ghét con gái điệu diện lâu – nhưng yêu môi mắt đẹp màu điểm trang”! Thấy học viên gọi, chị Đào thường rời ánh nhìn khỏi laptop, ngước mắt biếc lên nhìn một cách ngây thơ và mỉm cười ngọt lịm! Có lẽ ai trên đời này ai chưa từng thấy cách chị Đào ngước lên nhìn lung linh, trong sáng thì thẩm mỹ quan của người  ấy còn lung lay lắm, chưa lấy gì làm vững. Tất cả nhưng thắc mắc, góp ý của học viên đều được chị Đào nhẹ nhàng lắng nghe, dịu dàng giải thích. Dù căng thẳng đến mấy chị cũng mỉm cười! Chị Đào luôn luôn cười!!

Và còn nhiều, nhiều lắm! Thầy Thảo điệu đà, thầy Tiến nghệ sỹ, chị Hiền trẻ trung, năng nổ…Tất cả các thầy, các chị đang ngày ngày chung sức xây dựng một gia đình HaNoi-Aptech ngày càng hùng mạnh hơn, chất lượng hơn, đầm ấm hơn!

Ai cũng có ước mơ! Nếu được ban tặng một ước mơ, mình sẽ ước được quay ngược lại thời gian, được trở lại là cậu học viên lần đầu chập chững đến Aptech trong một ngày mưa thủa nào. Để lại được thấy dáng đi nhanh nhẹn của thầy Dũng. Được nghe giọng nói trầm ấm của thầy Giang. Được ngắm miệng cười dịu ngọt của chị Đào. HaNoi-Aptech xôn xao những kỷ niệm, nồng nàn những tình cảm ngọt ngào sẽ còn in đậm mãi! Nhất định có dịp, mình sẽ về thăm lại mái trường thân yêu. Ngày đó sẽ là một ngày nắng đẹp long lanh, ấm áp! Đẹp và thân thương như hai tiếng HaNoi-Aptech vậy!

                                                          Bùi Quang Hiếu

  Lớp C0709L